Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

Sao năng động em không mở lòng?.

Chưa chắc gì chị đã muốn kết thân với một cô gái tính khí như em

Sao em không mở lòng?

Không quá bất thần để mà giận em nữa. Cau có. Em gái của chị? NGUYỆT ÁNH. Bởi áo cưới thì dài và vướng. Thậm chí cục đã làm em trở thành già hơn thì phải. Thì làm sao có thể oán giận người khác được? Ngày thằng Út lấy vợ. Coi sóc khách hàng. Ít khi nào con vui vẻ vậy? Em trả lời ngay.

Mẹ phiền muộn bảo. Chỉ thấy lòng chao đi trước câu hỏi: là em gái ruột thịt của chị đấy sao? Em trách mọi người không ai gần gụi hay hiểu và thương em. Nhìn cảnh em gọi điện thăm hỏi đồng nghiệp. Chứ nếu là người ngoài. Nhưng những dằn dỗi giận hờn.

Khi em không dành cho bất kỳ ai mĩ ý và xót thương. Bởi không muốn em tự ti. Với người ngoài nước lạnh. Nhưng em đã tạt vào chị một câu rằng. Em cũng chưa phải là đã đến tuổi thành gái ế. Chị múc cháo bưng lại tận nơi cho em dâu mới nhà mình. Chúng ta là người trong gia đình. Thì có ai vui vẻ với con đâu mà con phải vui vẻ? Mẹ lặng đi trước câu nói ấy. Còn chị. Rồi chị lại thấy chừng như suy nghĩ của mình nỡ quá.

Nô giỡn với bạn bè… chị cứ tự hỏi. Cũng giỏi giao thiệp lắm chứ. Em không thể mở lòng hơn một chút hay sao. Cuộc sống chẳng phải đã đầy khó nhọc khó nhọc. Đủ để em hiểu và bỏ đi chỗ khác. Chị đôi lúc đã nghĩ. Em chị cũng thân thiện. Mọi người đều tránh đùa tới. Em có bao giờ nhìn lại mình. Nhưng chị không ít lần ngao ngán thất vọng.

Sao chị không đút luôn đi! Chị tròn mắt sững người trước em rất lâu. Vì là máu mủ chị phải thương yêu em. Để thấy nguyên do vì đâu? Một khi em tự cô lập bản thân bằng cách chui vào một góc riêng nào đấy. Sao em chẳng thể dành chút nhẹ nhàng ân cần ấy cho những người ruột thịt? Cái câu “bom nổ chậm” hay bà cô bên chồng.

Nên vội xua đi. Em ấy lại vẫn còn e sợ. Sao con cứ về đến nhà là cáu gắt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét